Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Câu chuyện gia đình

Hôm nay là ngày Gia Đình Việt Nam 28 - 6, tôi nghĩ về những tháng ngày khổ sở, vất vả của cả gia đình (nói chung) và em gái tôi (nói riêng) trong suốt mười mấy tháng qua nên tôi viết những dòng chữ này như một lời chia sẻ.

Em gái tôi sinh cháu thứ nhất được 5 năm mới sinh lại cháu thứ hai. Ngày mẹ cháu mang thai những tháng đầu đều phải tới lui bác sĩ để theo dõi, điều trị.

Vì chồng làm ăn xa nên chuyện chi cũng nhờ cả vào tôi và Mẹ. Khi thai ở vào tháng thứ 7 tưởng đâu mọi khó khăn đã qua, nào ngờ trong 1 lần siêu âm thì bác sĩ cho biết dây rốn bị phù nề phải nhập viện. Chưa hết sau 1 tuần thì siêu âm lại bảo cháu bị tật ở chân. Mẹ cháu gọi điện về khóc nức nở. Tôi và Mẹ cũng khóc nhưng bình tĩnh hơn và cố an ủi là không sao đâu. An ủi là thế nhưng trong lòng vẫn lo canh cánh, lỡ cháu có bị làm sao thì tội nghiệp. Một anh bạn nói qua điện thoại : " Em an tâm đi, không phải siêu âm lúc nào cũng đúng". Tôi tin anh như tin chính những việc mà mình đã làm: Ở hiền gặp lành.

Mẹ cháu thì ngày đêm tụng kinh cầu nguyện, tôi đến Chùa, còn mẹ tôi thì thắp hương khấn vái, mấy tháng trời như thế trong nỗi hồi hộp, lo lắng không yên chờ ngày cháu chào đời.

Rồi cái ngày trọng đại đó cũng đến. 12g30 đêm nay qua bệnh viện mà đến hơn 10g sáng mai mới mổ. Câu hỏi đầu tiên là " Chân cháu có bị làm sao không? ".Ơn trời. Cháu bình thường như bao đứa trẻ khác, chỉ có điều là cân nặng 2,6kg.

Cả nhà tôi thở phào nhẹ nhõm. Ba ngày trôi qua tưởng đâu sắp được về nhà thì nhận được điện thoại cháu bị nhiễm trùng rốn phải chuyển qua khoa nhi. Mới 3 ngày tuổi đã phải chích thuốc kháng sinh thấy mà đau lòng.

Mười mấy ngày nằm viện là phải xét nghiệm đủ thứ. Họ bảo nếu rốn có vấn đề gì thì phải chuyển qua bệnh viện trung ương.

Trên đường đưa cháu xuống phòng siêu âm lần cuối tôi căng thẳng tột cùng và chỉ biết cầu nguyện. Đến lúc có kết quả tôi đã bật khóc vì vui sướng,

Thật sự những lúc đó tôi đâm sợ nghe điện thoại của em gái tôi. Tôi và Mẹ đã phải nhọc nhằn biết bao khi phải vừa làm việc vừa túc trực ở bệnh viện. Cũng may có một chị bạn và cô em con cậu qua ở lại và chăm sóc. Mấy ngày sau chồng em gái tôi mới vào.

Có lẽ vì trong bào thai dây rốn đã bị thế nên 58 ngày mà rốn của cháu chưa rụng, 1 tháng sau đã qua tái khám, và vẫn nhờ y tá về nhà chăm sóc hàng ngày...

Lại khăn gói đem cháu sang bệnh viện lần nữa. Lần này thì gặp may được bác sĩ trưởng khoa thắt lại rốn cho cháu và qua ngày sau thì rụng...

Những lúc rãnh rỗi tôi thường se những đầu ngón tay và nắn chân cho cháu. Tôi thích nhìn những ngón tay búp măng trông mới dễ thương làm sao. Em họ tôi bảo : " Phiền bà quá, ở nước ngoài ai nắn chân bao giờ mà chân vẫn thẳng đấy thôi". Tôi không biết, tôi vẫn thích khi làm vậy. Tôi thương cháu tôi mà. Giờ cháu đã được 8 tháng 21 ngày tuổi, đã gọi được tiếng ba, tiếng mẹ, lại cười sằng sặc nữa, ôi đáng yêu lắm cơ. Tôi hay nói với cả nhà " Phải yêu thương cu Rum ( tên cháu ) thật nhiều, yêu gấp nhiều lần để bù đắp cho cháu, cháu đã chịu khổ từ khi còn trong bụng mẹ.

Nói thật, nếu không có gia đình, không có Mẹ và tôi nâng đỡ, chăm sóc thì không biết em gái tôi phải xoay sở thế nào với 2 đứa trẻ, một đứa thì lên 5 hiếu động, còn 1 đứa thì sống chung với... bác sĩ...

Ai cũng bảo tôi sinh một đứa trẻ để mà thương. Ôi trời, chưa lấy chồng mà tôi đã khổ và vất vả thế này rồi, nếu có chồng nữa chắc tôi chết... sớm luôn, hihi...





 

                                                 Mấy ngón tay đáng yêu chưa nè