Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

Người ơi... Người ở... Đừng về...

Hôm đó là chiều 26 Tết.

Đang ngồi nhặt rau hộ cho người ta thì chuông điện thoại reo, tôi vui khi thấy tên chị trên màn hình. Và điều vui nhất là chị nói sẽ gặp nhau tối nay, chị đang đi chúc Tết ở Huế.

Tôi đóng quầy sớm hơn mọi ngày. Với ý nghĩ chút nữa sẽ được gặp chị, lòng vui như mở hội, không màng chuyện ăn cơm.

Nhắn tin cho chị và hồi hộp chờ... Nhưng rồi không gặp được vì chị về muộn mà khách sạn lại ở xa. Thế là phải đợi đến sáng mai. Buồn...

Tôi có thói quen ngủ dậy muộn, thường là 7 giờ kém ( chưa chồng mà, hihi...). Được cái là tôi không phải mất thời gian cho việc trang điểm hàng ngày nên bước xuống giường là tôi bay ngay vào phòng tắm, làm vệ sinh, tắm rửa rồi ba chân bốn cẳng xách giỏ chạy, Mẹ nói tôi lúc nào cũng " vừa rập vừa đẻ" :))

Vậy mà hôm đó tôi đã để chuông 5g30. Tôi sợ ngủ quên sẽ bỏ lỡ cơ hội được gặp chị...

Bình thường trước mỗi cuộc gặp gỡ tôi hay lo lắng, hồi hộp đến căng thẳng, nhưng với chị tôi thấy nhẹ nhàng, thoải mái chi lạ. Có lẽ một phần vì chị là phụ nữ, mặt khác giữa tôi và chị có sự đồng cảm sâu sắc lại khá hiểu nhau. Chị là người thận trọng và tôi cũng thế...

Đang còn rất sớm nhưng đường phố đông đúc người qua lại. Cái không khí lành lạnh của mùa đông còn sót lại mang cho tôi cảm giác rùng mình. Tôi yêu sao cái khoảnh khắc của những ngày cuối năm này, cứ bịn rịn, tiếc nuối thế nào ấy, tôi muốn ngày dài thêm ra và đừng bao giờ kết thúc.

Càng rời xa trung tâm thành phố, người và nhà cửa càng thưa thớt hơn...

Mất khoảng 30 phút thì tôi có mặt ở khách sạn. Chị đi ra và mỉm cười với tôi. Một nụ cười dịu dàng, rạng rỡ như xua tan cái lạnh của buổi sớm mai...

Rồi hai chị em ôm chầm lấy nhau như lâu ngày gặp lại...

So với hình chị chụp khi hát giao lưu mà tôi được xem thì ở ngoài chị trẻ và dễ thương hơn nhiều. Cảm giác đầu tiên chị mang cho tôi là sự ấm áp, cởi mở và đầy thân thiện.

Ngồi bên chị, nghe chị kể chuyện về công việc, về gia đình, con cái mà tôi thấy ngưỡng mộ chị quá đi. Tôi không hiểu sao chị có thể khéo léo làm tốt hết chừng đó công việc của nhiều người phụ nữ gộp lại thế nhỉ. Từ thêu thùa, may vá, bếp núc, thơ văn, âm nhạc, việc cơ quan,... chị làm tất tần tật.

Thông minh, tinh tế là ấn tượng khi tôi ngồi đối diện với chị. Có lẽ ở bên chị người ta sẽ dễ dàng quên đi sự lo lắng, buồn phiền bởi bầu không khí mà chị tạo ra.

Tôi thầm cảm ơn cuộc gặp gỡ bất ngờ và thú vị này. Nếu như năm ngoái thì đến tận 29 âm lịch tôi vẫn còn báo bóng đá, nhưng năm nay thì hết đúng vào sáng 27. Có lẽ cơ duyên đã đến, nếu không thì đâu dễ gì gặp được nhau.

Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, chia tay chị trong bịn rịn và hẹn ngày gặp lại ở Đà Nẵng. Nhưng một lần nữa tôi lại được gặp chị cùng cả nhà tại Huế trong những ngày đầu xuân.

Nhìn hai đứa con xinh xắn, ngoan ngoãn của anh chị, tôi biết anh chị đã yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ các con tốt biết chừng nào.

Cảm ơn chị với những lần gặp gỡ thân tình, cảm ơn anh đã cho hai chị em thêm thời gian trò chuyện. Em vui lắm, chị biết không?...

Một lời không thể nói hết chị ơi, thôi thì em mượn lời của bài hát để bày tỏ sự lưu luyến gửi đến chị. Kính chúc chị cùng gia đình sức khoẻ, vạn sự như ý trong năm Quý Tỵ này.

Người ơi, người ở, đừng về.   Người ơi... Người ở... Đừng về...  :bh  :bh   :bh